Thứ Hai, 7 tháng 11, 2016

Phạt 14 cơ quan báo chí thông tin sai vụ em bé tự tử

http://tuoitre.vn/tin/chinh-tri-xa-hoi/20161107/phat-14-co-quan-bao-chi-thong-tin-sai-vu-em-be-tu-tu/1215274.html

07/11/2016 22:45 GMT+7





Chiều 7-11, Cục Báo chí, Bộ Thông tin và Truyền thông cho biết đã quyết định xử phạt vi phạm hành chính 14 cơ quan báo chí (12 báo điện tử và 2 tạp chí điện tử) vì thông tin sai sự thật.


Theo đó, 14 cơ quan báo chí bị phạt vì thông tin sai sự thật vụ “Cậu bé 11 tuổi tự tử vì không có áo mới đến trường”.


Các cơ quan báo chí đã vi phạm quy định tại điểm a khoản 3 Điều 8 Nghị định của Chính phủ quy định xử phạt vi phạm hành chính trong hoạt động báo chí, xuất bản gồm: Báo Điện tử Dân trí, Báo Điện tử Người lao động, Tạp chí điện tử Doanh nghiệp Việt Nam, mỗi cơ quan bị phạt 13 triệu đồng.

Báo Điện tử VOV, Báo Điện tử Dân Việt, Báo Điện tử Phụ nữ TP.HCM, Báo Điện tử Đất Việt, Báo Điện tử Giao thông, Báo Điện tử Công an TP.HCM, mỗi cơ quan bị phạt 15 triệu đồng.

Báo Điện tử Tiền Phong, Báo Điện tử Tuổi Trẻ Thủ đô, Báo Điện tử Công lý, Báo Điện tử xây dựng, Tạp chí điện tử Saostar, mỗi cơ quan bị phạt 10 triệu đồng.

Ngoài việc bị xử phạt tiền, các cơ quan báo chí còn phải thực hiện biện pháp khắc phục hậu quả là cải chính, xin lỗi theo quy định của pháp luật.

Trước đó, cuối tháng 8-2016, nhiều cơ quan báo chí đã đăng tải hàng loạt bài viết có nội dung sai sự thật như: “Xót thương học sinh lớp 6 vì không có áo mới đến trường”, “Cậu bé 11 tuổi tự tử vì không có quần áo mới: Cảnh bần hàn cùng cực trong căn nhà lợp tôn”, “Cậu bé 11 tuổi tự tử: Bi kịch hiện hữu trong đời sống”….

Ngày 6-9, Bộ Thông tin và Truyền thông có văn bản đề nghị UBND tỉnh Gia Lai chỉ đạo các cơ quan chức năng làm rõ các nội dung liên quan vụ việc trên.

Ngày 20-9-2016, Bộ Thông tin và Truyền thông nhận được văn bản của UBND tỉnh Gia Lai đề nghị đính chính thông tin báo chí nêu về vụ việc.

Theo văn bản trên, nguyên nhân cháu Ksor Sôn tự tử là do bất đồng ý kiến với gia đình và do tâm lý của lứa tuổi dậy thì, không phải do không có áo mới đến trường như một số báo đã nêu.

Trên cơ sở đó, Bộ Thông tin và Truyền thông đã mời các cơ quan báo chí đến làm việc, lập biên bản vi phạm và xử lý vi phạm theo đúng quy định của pháp luật.

TTXVN

Thứ Ba, 16 tháng 8, 2016

hai người “ăn mày” đi dự đám cưới



Câu chuyện xúc động lòng người về hai “ăn mày” đi dự đám cưới

Vào ngày kết hôn, mẹ hỏi tôi: “Hai người trông giống ăn mày ngồi ở nơi vắng vẻ kia là ai vậy?

Khi tôi nhìn sang, chợt thấy một ông lão đang nhìn chằm chằm về phía mình, bên cạnh còn có một bà lão. Thấy tôi nhìn sang, họ liền vội vã cúi gầm mặt xuống. Tôi không quen biết gì với cả hai người, nhưng nhìn họ cũng không giống những người ăn xin, quần áo họ mặc trông còn mới. Điều khiến mẹ nói họ giống ăn mày là vì cái lưng còng, bên cạnh còn có cây gậy.

Mẹ bảo Thiên Trì vốn là cô nhi, bên đó vốn không có người thân đến, nếu như không phải chỗ quen biết gì thì hãy đuổi họ đi.

“Thời buổi này, những người ăn xin rất là xấu nết, cứ thích đợi ở trước cửa nhà hàng, thấy nhà nào có đám tiệc liền giả làm người thân đến ăn chực”.

Tôi nói: “Chắc không vậy đâu mẹ, để con gọi Thiên Trì đến để hỏi thử xem sao?”

Thiên Trì giật mình hoảng loạn khiến cho những bó hoa tôi đang cầm trên tay rơi “bịch” xuống đất, cuối cùng anh ấp a ấp úng nói họ chính là ông chú và bà thím của mình.


Tôi khẽ liếc mẹ một cái, ý nói rằng suýt chút nữa đã đuổi người thân đi rồi.

Mẹ nói: “Thiên Trì, con không phải là cô nhi sao? Vậy thì người thân ở đâu ra vậy?”

Thiên trì sợ mẹ, cúi gầm mặt xuống nói đó là họ hàng xa của anh, rất lâu đã không qua lại rồi, nhưng kết hôn là chuyện lớn, trong nhà ngay cả một người thân cũng không đến, trong lòng cảm thấy rất đáng tiếc, vậy nên…..

Tôi dựa vào vai Thiên Trì, trách anh có người thân đến mà không nói sớm, chúng ta nên đặt cho họ một bàn, nếu đã là họ hàng thân thích thì không thể ngồi ở bàn dự bị được.

Thiên Trì ngăn lại, nói là cứ để họ ngồi ở đó đi, ngồi ở bàn khác họ ăn uống cũng không thấy thoải mái.

Mãi đến lúc mở tiệc, ông chú và bà thím cũng vẫn ngồi ở bàn đó.

Lúc mời rượu đi ngang qua bàn hai người ngồi, Thiên Trì do dự một hồi rồi vội kéo tôi đi ngang qua. Tôi ngoảnh đầu nhìn lại, thấy họ cúi mặt xuống đất, nghĩ ngợi một hồi, tôi kéo Thiên Trì trở lại: “Ông chú, bà thím, chúng con xin kính rượu hai người!”.

Hai người ngẩng đầu lên, có phần ngạc nhiên nhìn chúng tôi.

Đầu tóc hai cụ đều đã bạc trắng hết cả, xem ra già nhất cũng đã bảy tám chục tuổi rồi, đôi mắt của thím rất sâu, mặt tuy đối diện với tôi nhưng ánh mắt cứ lờ đờ, chớp giật liên hồi.

Tôi lấy tay quơ qua quơ lại vô định trước mặt bà thím, không thấy có phản ứng gì, thì ra bà thím là một người mù.

“Ông………ông chú…. bà thím….., đây là vợ con Tiểu Khiết, bây giờ chúng con xin được kính rượu hai người!”, Thiên Trì đang dùng giọng quê để nói chuyện với họ.

“Ờ…..ờ……”, ông chú nghiêng nghiêng ngả ngả đứng dậy, tay trái vịn vào vai của thím, còn tay phải run run nhấc ly rượu lên, lòng bàn tay đều là những vết chai màu vàng, giữa những khe móng tay dày cộm còn dính lại bùn đất màu đen.

Những tháng ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời khiến cho họ bị còng lưng quá sớm. Tôi kinh ngạc phát hiện rằng, chân phải của ông chú là một khoảng trống không.

Bà thím thì bị mù, ông chú thì bị què, sao lại trên đời lại có một đôi vợ chồng như thế?

“Đừng có đứng nữa, hai người hãy ngồi xuống đi”.

Tôi đi sang dùng tay dìu họ. Ông chú loạng choạng ngồi xuống, lúc ấy không hiểu tại sao bà thím lại nước mắt đầm đìa, chảy mãi không thôi, còn ông chú thì chẳng nói chẳng rằng lấy tay vỗ nhẹ vào lưng bà. Tôi thật muốn khuyên họ vài câu, nhưng Thiên Trì đã kéo tôi rời khỏi .

Tôi nói với Thiên Trì rằng: “Đợi đến khi họ về nhà hãy cho họ chút tiền đi, tội nghiệp quá. Hai người đều bị tàn tật cả, những tháng ngày sau này không biết ông bà phải sống thế nào đây”.

Thiên Trì gật gật đầu không có nói gì cả, chỉ ôm chặt lấy tôi.

Đời này ta còn được gặp bố mẹ mấy lần?
Đêm trừ tịch đầu tiên sau ngày cưới

Thiên Trì bảo rằng dạ dày bị đau nên không ăn cơm tối được, cứ thế đi về phòng ngủ. Tôi bảo mẹ hãy nấu chút cháo, rồi cũng theo vào phòng. Thiên Trì nằm trên giường, trong mắt vẫn còn đọng nước mắt.

Tôi bảo: “Thiên Trì không nên như vậy, đêm trừ tịch đầu năm mà không ăn cơm tối với cả nhà, lại còn chạy về phòng như thế nữa. Cứ như là cả nhà em bạc đãi anh vậy, cứ mỗi lần đến ngày lễ Tết đều bị đau dạ dày, sao lại có chuyện như vậy được? Thật ra em biết anh không phải là bị đau dạ dày, nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Thiên Trì rầu rĩ một hồi lâu, rồi nói: “Xin lỗi, chỉ là anh nhớ đến ông chú và bà thím, còn có ba mẹ đã mất của anh nữa. Anh sợ trong lúc ăn cơm không nhịn được, sẽ khiến cho ba mẹ không vui nên mới nói là bị đau dạ dày”.

Tôi ôm chầm lấy anh, nói: “Ngốc quá, nhớ họ thì khi đón Tết xong chúng ta sẽ cùng đi thăm họ là được rồi, hơn nữa em cũng rất muốn biết là hai người họ sống thế nào”.

Thiên Trì nói: “Thôi, đường núi đó rất khó đi. Em sẽ mệt, hãy đợi khi nào đường xá thông suốt, chúng ta khi đó chắc cũng đã có con cái rồi, lúc đó sẽ dẫn em đến đó thăm họ vậy”.

Trong lòng tôi rất muốn nói: “Đợi đến khi chúng ta có con rồi, chắc họ đã không còn nữa!”, nhưng không dám nói ra, chỉ nói hãy gửi chút tiền và đồ dùng cho họ vậy!

Giữa kì trung thu năm thứ hai

Tôi vừa khéo đang công tác ở bên ngoài, Tết Trung Thu ngày đó lại không về nhà được.

Tôi rất nhớ Thiên Trì và ba mẹ, nên liền gọi điện cho Thiên Trì nấu cháo điện thoại rất lâu.

Tôi hỏi Thiên Trì rằng những lúc nhớ tôi ngủ không được thì làm thế nào đây?

Thiên Trì bảo là lên mạng hoặc là xem ti vi, nếu như vẫn không được thì nằm ở đó, mở to mắt mà nhớ tôi vậy.

Buổi tối hôm đó, chúng tôi nói chuyện mãi đến khi điện thoại hết pin mới thôi.

Vốn dĩ muốn chọc ghẹo chồng một chút, thật không ngờ……

Nằm trên giường ngủ trong khách sạn, nhìn ánh trăng tròn bên ngoài cửa sổ, tôi làm thế nào cũng không ngủ được. Mở to đôi mắt mà nước mắt cứ chảy mãi không ngừng, tôi thất sự rất nhớ Thiên Trì, nhớ ba và mẹ.

Nghĩ rằng Thiên Trì chắc cũng không ngủ được, nói không chừng vẫn còn đang ở trên mạng.

Tôi liền bật dậy mở vi tính, tạo một cái nick mới tên là “lắng nghe lòng bạn”, để chọc ghẹo Thiên Trì một chút. Dò tìm một chút, quả nhiên Thiên Trì vẫn còn ở đó, tôi chủ động nhập nick của anh, anh chấp nhận.

Tôi hỏi anh: “Ngày Tết trung thu muôn nhà đoàn viên như thế này, sao anh vẫn còn dạo chơi trên mạng vậy?”

Anh trả lời: “Vì vợ tôi đang đi công tác bên ngoài, tôi nhớ cô ấy đến không ngủ được, vậy nên lên mạng xem thế nào”.

Tôi rất vừa ý với câu nói này.

Tôi lại gõ tiếp: “Vợ không có nhà, có thể tìm một người tình khác để thay thế mà, giống như nói chuyện trên mạng vậy nè, tâm sự để tự an ủi mình một chút”.

Một lúc lâu, anh ấy mới trả lời lại: “Nếu như cô muốn tìm người tình, vậy thì xin lỗi vậy, tôi không phải là người cô cần tìm, tạm biệt”.

“Xin lỗi, tôi không phải là có ý đó, anh đừng giận nha”, Pa….pa…pa…Tôi vội vàng gửi tin nhắn cho anh.

Một lát sau, anh ấy hỏi tôi: “Sao bạn lại dạo chơi trên mạng vậy?”

Tôi nói: “Tôi làm việc bên ngoài, bây giờ cảm thấy rất nhớ ba và mẹ. Lúc nãy cũng vừa mới nói chuyện với bạn trai xong, nhưng vẫn không ngủ được, liền lên mạng để giải trí một chút”.

“Tôi cũng rất nhớ ba và mẹ tôi, chỉ có điều là người thân đang ở bên ngoài, con muốn phụng dưỡng mà không được”.

“Người thân ở bên ngoài, con muốn phụng dưỡng mà không được. Nói vậy là sao?”.

Tôi lặp lại câu này rồi gửi cho anh.

Tôi có chút khó hiểu, Thiên Trì sao lại nói những lời như thế?

“Bạn tên là ‘lắng nghe lòng bạn’, hôm nay tôi sẽ kể cho bạn nghe vậy. Có một vài chuyện mà để trong lòng quá lâu thế nào cũng sẽ sinh bệnh, đem nói ra chắc sẽ dễ chịu hơn một chút, dù sao đi nữa tôi và bạn cũng không biết gì nhau, bạn cứ xem như là nghe một câu chuyện vậy”.

Thế là, tôi tình cờ biết được câu chuyện mà Thiên Trì đã cất giấu trong lòng bấy lâu nay

30 năm trước, cha tôi lúc ấy đã gần 50 tuổi rồi mà vẫn chưa lấy được vợ, vì ông bị què cộng thêm gia cảnh nghèo khó nên không có cô gái nào muốn gả về gia đình ông. Về sau, trong làng có một ông lão ăn xin dẫn theo cô con gái bị mù. Ông già đó bị bệnh rất nặng, ba tôi thấy họ đáng thương liền bảo họ vào nhà nghỉ ngơi. Thật không ngờ vừa nằm xuống thì không dậy được nữa, sau này con gái của ông già đó, cũng chính là cô gái mù kia đã được gả cho ba tôi.

Hai năm sau thì sinh ra tôi.

Nhà chúng tôi sống rất kham khổ, nhưng trước sau tôi vẫn không hề đói bữa nào

Ba mẹ không thể trồng trọt được, không có thu nhập, đành phải tách hạt bắp cho người ta, một ngày lột đến cả mười ngón tay đều sưng rộp lên chảy cả máu, ngày hôm sau liền quấn tấm vải rồi tách tiếp.

Vì để cho tôi được đi học, trong nhà ba mẹ nuôi ba con gà mái, hai con đẻ trứng bán lấy tiền, con còn lại đẻ trứng cho tôi ăn. Mẹ bảo rằng những lúc bà đi xin ăn ở trong thành phố, nghe nói những đứa trẻ trong thành đi học đều được ăn trứng gà, con nhà chúng ta cũng được ăn, sau này nhất định sẽ thông minh hơn cả những đứa trẻ khác trong thành.

Vậy mà trước sau họ đều không ăn, có lần tôi nhìn thấy mẹ sau khi đánh quả trứng vào nồi, bà đã dùng lưỡi liếm liếm những lòng trắng còn sót lại trong vỏ trứng, tôi liền ôm chầm lấy bà khóc sướt mướt. Dù nói thế nào, tôi cũng không chịu ăn trứng nữa, ba tôi sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện, tức giận đến mức muốn dùng gậy đánh mẹ. Cuối cùng tôi đã thỏa hiệp, điều kiện tiên quyết chính là chia đều quả trứng đó để ba người chúng tôi cùng nhau ăn. Tuy họ đã đồng ý, nhưng mỗi lần cũng chỉ là dùng răng nhâm nhi một hai miếng cho có vậy thôi.

Những người trong thôn trước giờ đều không hề gọi tên tôi, mà đều gọi tôi là con của ông chồng què bà vợ mù. Ba mẹ chỉ cần nghe thấy có người gọi tôi như vậy, thì nhất định sẽ liều mạng với người đó.

Mẹ nhìn không thấy thì sẽ lấy miếng gạch mà ném loạn xạ cả lên, miệng chửi rằng: “Cái đồ trời đánh nhà chúng mày, chúng tôi tuy bị què bị mù, nhưng con chúng tôi bình thường lành lặn, nên không cho phép chúng mày gọi như thế. Sau này chúng mày sẽ chẳng có đứa nào bằng được con tao cả”.

Kì thi trung học năm đó, đứa con trai của vợ chồng què mù kia thi được giải nhất huyện, khiến cho họ thật sự được nở mày nở mặt một phen. Mọi người trong thị trấn đã chu cấp tất cả số tiền học phí thay nhà chúng tôi, ngày tiễn tôi đi lên thành phố học, ba tôi cũng lần đầu tiền bước ra khỏi làng vùng sâu vùng xa này.

Lúc lên xe, nước mắt tôi chảy mãi không dừng.

Ba một tay chống gậy, một tay lau nước mắt cho tôi

“Vào thành phố rồi hãy cố gắng học hành, sau này sẽ tìm được việc làm và lấy vợ ở đó luôn. Người khác mà có hỏi đến ba mẹ con thì con hãy nói rằng con là trẻ mồ côi, không có ba mẹ, nếu không thì người khác sẽ xem thường con cho xem. Nhất là con sẽ không lấy được vợ, người ta sẽ chê bai con. Nếu làm lỡ việc lấy vợ của con thì ba cũng không còn mặt mũi nào để đi gặp tổ tiên nữa”.



“Ba!”, tôi bảo ông đừng nói nữa, “đây là những lời gì thế, chỉ có những kẻ không ra gì mời không chịu nhận ba mẹ thôi?”

Mẹ cũng nói: “Những lời này đều đúng cả đấy, con phải nghe mới được. Con có còn nhớ lúc còn ở trong trường hay không? Chỉ cần nói con là con cái của vợ chồng què mù trong làng, mọi người thì lập tức khinh thường chế giễu con ngay. Lúc mới bắt đầu, ngay cả thầy cô trong trường cũng không thích con. Sau này nếu con dẫn vợ thành phố về thì hãy nói chúng ta chính là ông chú và bà thím của con”.

Nói xong, bà vừa khóc vừa lau nước mắt.

Ba nó: “Tốt nhất là đừng có dẫn vợ về nhà, hễ dẫn về nhà, mẹ con lại không nhịn được, như vậy sẽ lộ tất cả thì nguy”.

Sau đó, ông liền dúi mười quả trứng gà đã luộc chín sẵn vào lòng tôi, rồi dẫn mẹ đi mất. Tôi đứng lặng nhìn theo hình bóng của họ, nước mắt chảy mãi không thôi.

Nghe kể đến đây, khóe mắt tôi bỗng thấy cay cay, tàn tật không phải là lỗi của họ, đó chẳng qua chỉ là số mệnh buộc họ phải thế, nhưng họ đã sinh cho tôi một Thiên Trì hoàn mỹ.

Thiên Trì ngốc nghếch này, cha mẹ như thế này, thử hỏi còn có cha mẹ nào hoàn mỹ hơn thế nữa chứ.

Tôi rất tức giận, sao anh ấy lại xem thường tôi như thế?

“Vậy sau đó, anh liền nói với vợ anh rằng họ chính là ông chú và bà thím của anh sao?”.Tôi gõ câu hỏi này rồi gửi cho anh

“Vốn dĩ tôi không tin. Người vợ tôi tìm là tôi, chứ không phải ba mẹ, tại sao ngay cả ba mẹ cũng không thể nhận chứ?

Vậy mà tôi ở bên ngoài mười năm, ba mẹ không hề đến trường thăm tôi dù chỉ một lần.

Năm đầu tiên làm việc, tôi muốn dẫn họ vào thành phố chơi, họ đều không chịu, nói rằng nếu chẳng may để cho người khác biết ba mẹ tôi là người tàn tật, họ sẽ bôi tro trát trấu lên mặt tôi, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc lấy vợ của tôi”.

Người thân ở bên ngoài, con muốn tận hiếu mà không được

Cả đời họ đều ở trong vùng núi xa xôi mà không muốn ra ngoài.

Mẹ có nói rằng bà chính là từ thành thị đến đây, nhưng như vậy nào có ý nghĩa gì đâu.

Sau này, tôi đã quen một người bạn gái, khi tôi cho rằng thời cơ đã chín muồi rồi, liền dẫn cô ấy về thăm nhà một chuyến.

Nào có ngờ đâu, sau khi đến nhà, cô ấy ngay cả cơm còn chưa ăn một bữa liền bỏ đi ngay, tôi vội đuổi theo sau, cô ấy nói rằng, nếu phải sống với những người như thế, ngay cả một ngày cô ấy cũng không sống nổi. Còn nói gien nhà chúng tôi có vấn đề, con cái sau này nhất định cũng sẽ không được khỏe mạnh.

Nghe xong những lời này, tôi tức đến nỗi bảo cô ấy rằng đi được bao xa thì cứ đi. Về đến nhà, mẹ tôi đang khóc nức nở, còn ba thì luôn miệng trách mắng tôi. Bảo tôi không nghe những lời họ nói, không muốn đứt hương hỏa nhà chúng tôi.

Về sau, tôi đã quen bạn gái thứ hai, chính là vợ tôi bây giờ

Tôi rất yêu cô ấy, ngay cả nằm mơ tôi cũng sợ mất cô ấy, nhà của cô ấy lại giàu có, họ hàng thân thích đều là những người có địa vị trong xã hội.

Đã có vết xe đổ lần trước rồi, tôi rất sợ, đành phải làm đứa con bất hiếu.

Nhưng mỗi lần đến ngày lễ Tết tôi đều nhớ đến họ, trong lòng như có tảng đá lớn đè lên, rất khó chịu.

“Vậy anh trước giờ không nói cho vợ anh biết sao? Biết đâu cô ấy sẽ thông cảm chuyện này thì sao?”

“Tôi chưa từng nói, cũng không dám nói. Nếu như cô ấy chấp nhận, tôi nghĩ rằng mẹ vợ tôi cũng sẽ không chấp nhận. Tôi sống cùng với họ, ba vợ là người rất có tiếng tăm bên ngoài. Nếu như ba mẹ tôi đến rồi, không phải là bôi tro trát trấu vào mặt họ sao? Tôi cũng chỉ có thể tranh thủ những lúc ra ngoài công tác, học tập mà lén lén trở về thăm họ một lúc…

Cảm ơn bạn đã nghe tôi nói nhiều như vậy, bây giờ lòng tôi đã thấy nhẹ nhõm thoải mái hơn nhiều rồi”.

Sau khi tắt máy rồi, tôi vẫn không sao ngủ được.

Ai cũng bảo là con cái không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo, nhưng hãy nhìn xem chúng tôi đã làm gì đây?

Tôi hiểu được chỗ khó xử của Thiên Trì, cũng hiểu được nỗi khổ tâm của ba mẹ anh.

Nhưng họ lại không biết rằng cả hai đã đẩy người vô tội là tôi vào trong nghịch cảnh vô tình vô nghĩa.

Trời vừa sáng, tôi liền đến gõ cửa phòng ban giám đốc, nói với ông ấy rằng những sự việc còn lại xin ông toàn quyền xử lý, tôi có chuyện vô cùng quan trọng cần phải làm ngay, mọi chuyện giờ đều phải trông cậy vào ông ấy. Sau đó, tôi vội thu dọn ít đồ, rồi đi thẳng ra trạm xe lửa. Cũng may, tôi đã bắt được chuyến xe lửa đầu tiên.

Con đường núi đó quả thật là rất khó đi.

Vừa mới bắt đầu hai chân đã mỏi đến không còn chút sức lực nào nữa, về sau bàn chân sưng phồng cả lên, không thể nào đi tiếp được nữa.

Ngay lúc giữa trưa, trời lại nắng gắt, tôi đành phải ngồi nghỉ bên đường một lúc.

Nước uống mang theo trên người gần như sắp uống hết cả rồi, mà tôi cũng không biết phía sau còn bao nhiêu lộ trình phải đi nữa.

Cởi giày, bóp cho mụn nước dưới chân chảy ra, lúc đó đau đến nỗi tôi khóc bật thành tiếng, thật sự muốn gọi điện bảo Thiên Trì đến rước tôi về nhà, nhưng lại thôi tôi phải có chịu đựng. Tôi lấy tay tóm lấy một nắm hoa cỏ lau ở ven đường lót vào dưới chân, cảm thấy bàn chân thoải mái hơn nhiều.

Nghĩ đến ba mẹ của Thiên Trì, bây giờ vẫn còn làm việc vất vả ở nhà, bàn chân bỗng nhiên tràn trề sức lực, đứng thẳng dậy mà tiếp tục đi tiếp về phía trước. Khi trưởng thôn dẫn tôi đến trước cửa nhà của Thiên Trì, một vùng trời kia, ráng chiều đỏ rực đang chiếu lên cây táo lâu năm trước cửa nhà họ.

Dưới cây táo, ông chú của Thiên Trì, không phải, ba của Thiên Trì đang ngồi ở đó, nhìn ông còn già hơn nhiều so với lúc đám cưới. Tay đang bóc những hạt bắp, cây gậy lặng lẽ dựa vào cái chân tàn tật kia của ông.

Mẹ thì quỳ ở dưới đất chuẩn bị thu dọn số bắp đã phơi xong, bàn tay bà đang gom những hạt bắp lại thành đống.

Tựa một bức tranh, mà trong bức tranh ấy chính là người cha người mẹ hoàn mỹ nhất trên đời này

Tôi từng bước từng bước đi về phía họ, ba vừa nhìn thấy tôi, quả bắp ông đang cầm trên tay liền rơi xuống đất, miệng há thật to, giật mình hỏi: “Con, sao con lại đến đây?”

Mẹ ở bên cạnh hỏi dò: “Ba nó à, ai đến vậy?”

“ Vợ…vợ của Thiên Trì”.

“Hả. Ở đâu?”, mẹ hoảng hốt dùng tay sờ soạng chung quanh để tìm về phía tôi.

Tôi khom lưng đặt hành lí xuống đất, sau đó dùng tay nắm chặt tay bà, quỳ mọp xuống đất, nghẹn ngào nói với ba mẹ rằng: “Ba! Mẹ! Con đến đón ba mẹ về nhà đây!”

Ba ho vài tiếng, nước mắt chảy dài khắp gương mặt chi chít nếp nhăn.

“Tôi đã nói rồi mà, thằng con của chúng ta không hề nuôi vô ích!”

Còn mẹ thì ôm chầm lấy tôi, từng hàng từng hàng nước mắt từ trong hốc mắt của bà chảy xuống cổ tôi.

Khi tôi dẫn ba mẹ đi, mọi người trong làng đều đốt pháo hoan hô

Tôi một lần nữa lại thấy tự hào vì ba mẹ.

Khi Thiên Trì mở cửa ra, nhìn thấy ba và mẹ đứng ở bên trái bên phải tôi, không khỏi lấy làm kinh ngạc, người anh ngây như khúc gỗ, không nói một lời nào.

Tôi nói: “Thiên Trì, em chính là người đã đọc câu chuyện của anh đó, em đã đón ba mẹ chúng ta về rồi này. Ba mẹ hoàn mỹ như thế, sao anh lại nỡ để cho họ ở trong vùng núi xa xôi hẻo lánh được chứ?”

Thiên Trì khóc không thành tiếng, ôm chặt lấy tôi, hai hàng nước mắt lăn dài xuống cổ tôi giống như mẹ anh vậy.

Ba và mẹ, hai từ ngữ thần thánh, thiêng liêng bao quát hết thảy tình yêu trên thế gian này, thật đáng để cho chúng ta dùng cả đời để gọi.

Tiểu Thiện/Tinh hoa















Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2016

8 ‘quy tắc vàng’ khi tham gia Pokémon GO

8 ‘quy tắc vàng’ khi tham gia Pokémon GO

Bo Bất Bại 10/10/15 20 bình luận

Cơn bão Pokémon GO đang đến gần và niềm háo hức của người chơi là không gì so sánh được, nhưng game thực tế ảo vẫn còn khá mới mẻ với đa số game thủ nên rất có thể sẽ phát sinh các vấn đề xã hội làm ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày.

Một số ‘quy tắc vàng’ khi tham gia Pokémon GO
1. Giao thông
Giao thông Việt Nam vốn dĩ phức tạp, nếu người chơi mà còn dừng xe giữa đường chỉ để bắt một con Pokémon thì khỏi phải nói hậu quả sẽ như thế nào. Nếu bạn đi bộ thì càng phải cẩn thận hơn, không nên vui mừng lao thẳng ra giữa dòng xe cộ đông đúc chỉ vì phát hiện có một con Pokémon hiếm đang ở đó.
Nếu bạn đi bộ thì càng phải cẩn thận hơn, không nên vui mừng lao thẳng ra giữa dòng xe cộ đông đúc chỉ vì phát hiện có một con Pokémon hiếm đang ở đó.
Thêm vài lưu ý nữa là không vừa lái xe vừa dò tìm Pokémon, không làm một trận battle giữa đường vì vài xích mích nho nhỏ.
2. Xe buýt
Nếu Pokémon GO hoạt động như trong game, nghĩa là người chơi có thể chặn đường một ai đó và bắt họ tham gia một trận battle; vậy thì rất có thể xảy ra tình huống battle với một người sắp xuống trạm xe buýt, người đó sẽ phải lựa chọn giữa việc đi lố trạm hoặc bị xử thua trận, không fair-play chút nào đúng không? Nếu bạn là một game thủ chân chính, hãy tôn trọng đối thủ của mình.
Không đánh nhau trên xe buýt
3. Thái độ
Theo những gì diễn ra trong trailer, sẽ có các sự kiện lớn nơi người chơi tụ tập lại để cùng nhau đánh boss và bắt Pokémon hiếm. Nếu các trường hợp sau đây xảy ra: mọi người tiêu diệt được boss và cùng ném PokéBall nhưng chỉ có vài người may mắn bắt được, hoặc là không tiêu diệt nổi boss thì bạn nên chấp nhận nó và ‘mỉm cười cho qua’, đừng nên quá nghiêm túc với trò chơi mà trở nên cay cú với mọi người xung quanh.
Chỉ là một con Mewtwo thôi mà
Chỉ là một con Mewtwo thôi mà
4. Các mối quan hệ
Đừng phá hỏng các mối quan hệ của bạn chỉ vì một trò chơi. Chẳng hạn như đang đi chơi cùng đám bạn thì đột nhiên bỏ về vì Mewtwo sắp xuất hiện, hoặc là đang ăn tối với người yêu thì bỏ ra ngoài vì ‘lỡ’ thấy Pokémon ngoài cửa số, hoặc đơn giản chỉ là cầm điện thoại kiểm tra Pokémon suốt mỗi khi có hẹn ở những địa điểm mới. Chả ai thích người đi cùng mình hành động như vậy cả, nhẹ thì giận nhau, nặng hơn có thể phá hỏng cả mối quan hệ đó, vậy nên hãy cư xử sao cho đúng mực.
Đừng để game chi phối cuộc sống của bạn
Đừng để game chi phối cuộc sống của bạn
5. ‘Không phận sự cấm vào’
Không phận sự cấm vào
Tuy rằng nhà sản xuất cam đoan người chơi không cần lên mặt trăng hay ra đảo hoang để bắt Pokémon, nhưng chúng ta vẫn không biết chắc game sẽ hoạt động như thế nào. Thử tưởng tượng có Pokémon xuất hiện trong một số nơi riêng tư như phòng họp của sếp, phòng giáo viên của trường, tiệc đám cưới của ai đó, nhà riêng của người khác…thậm chí là cả Nhà Trắng như trong clip dưới thì sao? Bạn sẽ bắt hay bỏ qua? Cẩn thận bị kiện vì tội đột nhập
Đừng như vậy
6. Người xung quanh
Một trò chơi mang tính xã hội như Pokémon GO rất có thể sẽ làm phiền những người xung quanh. Đừng có hét lên ‘Pikachu, tớ chọn cậu’ ngay giữa đường phố đông đúc cũng như hú hét lên vì vừa bắt được một Pokémon nào đó để tránh cái nhìn ái ngại của những người xung quanh. Hãy chơi game một cách lịch sự và không làm ảnh hưởng đến người khác nếu không muốn có một dự thảo quản lý Pokémon GO.
Hãy làm sao người xung quanh cũng cười theo bạn
7. Đối thủ
Hãy cư xử một cách đúng đắn với đối thủ của bạn dù thắng hay thua trong trận battle, tránh dùng những lời lẽ khó nghe và nhất là động tay động chân khi thua trận hay bị chơi xấu, điều này chỉ thiệt cho bạn mà thôi, tốt nhất là vui vẻ cho qua vì dù sao đây cũng chỉ là một trò chơi mà thôi.
Bắt tay thể hiện tinh thần fair-play của bạn
Bắt tay thể hiện tinh thần fair-play của bạn
8. Pokémon huyền thoại
Ai cũng biết sự hiếm hoi của các Pokémon huyền thoại, do đó nếu bạn có bắt được một trong số chúng thì nên thể hiện chút thành ý của mình, chẳng hạn như đãi bạn bè một chầu, chia sẻ những hình ảnh và thuộc tính của Pokémon đó với những người chơi khác… và nhất là nhớ cảm tạ Arceus đấy!
Dàn Pokémon trong mơ
Dàn Pokémon trong mơ
Thegioididong

Thứ Năm, 26 tháng 5, 2016

Tuổi trẻ dữ dội của Tổng thống Obama: Điều hối tiếc nhất trong đời

ổng thống Mỹ Barack Obama từng nhiều lần thừa nhận rằng ngay từ khi còn bé cho đến tận bây giờ, điều khiến ông hối tiếc nhiều nhất chính là không thể giành nhiều thời gian hơn cho các thành viên trong gia đình.



Từ ngày 23 - 25.5.2016, Tổng thống Mỹ Barack Obama sẽ chính thức thăm Việt Nam. Barack Obama là vị tổng thống da màu đầu tiên ở một đất nước có lịch sử về vấn đề phân biệt chủng tộc. Việc ông trở thành vị tổng thống thứ 44 của Mỹ không chỉ chứng minh nước Mỹ đã thay đổi mà còn là hình ảnh, biểu tượng cho một quá trình đấu tranh không mệt mỏi của người Mỹ từ thời Martin Luther King cho đến Barack Obama ngày nay. Mời bạn đọc nhìn lại #TUỔI TRẺ DỮ DỘI CỦA BARACK OBAMA, vị tổng thống sắp đến thăm đất nước chúng ta.

Hồi năm 2011, trong một bài viết về nghệ thuật làm cha mẹ đăng trên tạp chíPeople, ông Barack Obama chia sẻ: “Suốt chiến dịch tranh cử (cho vị trí tổng thống Mỹ), chẳng ngày nào là tôi không ước mong rằng giá như mình đã có thể dành thêm nhiều thời gian cho gia đình. Họ chính là điều tôi yêu quý, trân trọng hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này”.

Trong thực tế, Tổng thống Obama đã chứng tỏ bản thân thực sự xứng đáng là “người đàn ông của gia đình”, không chỉ một mà rất nhiều lần, bắt đầu từ những hành động nhỏ bé, đơn giản nhất.
Dù bận rộn, vất vả nhưng ông Obama đã tự đặt ra một quy định mà hiếm khi người ta thấy ngài tổng thống vi phạm, đó là buộc bản thân phải kết thúc mọi công việc trước 18 giờ 30 phút hàng ngày, sau đó dùng bữa tối cùng gia đình.



Tổng thống Barack Obama cùng gia đình - ẢNH: REUTERS

Tới đây, có lẽ cần nhắc lại một chút về Barack Hussein Obama Sr., cha ruột của đương kim tổng thống Mỹ.
Năm 1962, Obama “cha” đã bỏ rơi cô vợ Stanley Ann Dunham cùng cậu bé Obama “con”, khi đó chưa đầy 2 tuổi. Về sau, đương kim tổng thống Mỹ chỉ được gặp lại cha đúng một lần duy nhất vào năm 1971, khi Obama Sr. đến Hawaii nhân dịp giáng sinh. Lúc đó, ông đã dẫn con trai đi xem ca nhạc, còn tặng cho cậu món quà là quả bóng rổ đầu tiên trong cuộc đời.

TIN LIÊN QUANTuổi trẻ dữ dội của Tổng thống Obama: Năm tháng không yên bình
Trước khi trở thành tổng thống thứ 44 của Mỹ, ông Barack Obama đã trải qua thời tuổi trẻ vô cùng nổi loạn, nhưng đồng thời cũng phải chịu đựng không ít gian truân.
“Dù tôi và cô em gái (cùng mẹ khác cha) may mắn có được người mẹ tuyệt vời cũng như ông bà ngoại hết lòng thương yêu, nuôi nấng, nhưng tôi luôn có cảm giác thiếu vắng hình bóng của cha. Giả sử ông ở gần tôi nhiều hơn, tác động đến tôi nhiều hơn thì sẽ như thế nào? Đến tận bây giờ, tôi vẫn tự hỏi điều đó”, ông Obama tâm sự.

Ngoài những ấn tượng không thực sự tốt đẹp về cha, tổng thống Mỹ cũng thừa nhận: “Khi Malia và Sasha còn bé, tôi đã bị công việc kéo xa ra khỏi gia đình nhiều hơn bản thân dự đoán. Lúc đó, trách nhiệm nuôi nấng con cái đè lên đôi vai của Michelle thực sự quá nặng nề”.



Hai cô công chúa nhỏ, Sasha và Malia, của ông Obama - ẢNH: REUTERS

Những trăn trở từ lúc còn bé đến tận khi trưởng thành đó đã khiến Barack Obama cố gắng trở thành một người cha gương mẫu, tốt đẹp, luôn yêu thương, bảo ban hai cô công chúa bé nhỏ.
Tổng thống Barack Obama khẳng định việc nuôi dạy Malia và Sasha cho thật tốt chính là “di sản” lớn nhất mà ông có thể để lại.
Dù là những “tiểu thư” trong Nhà Trắng, Malia Ann và Sasha vẫn được ông bà Obama yêu cầu phụ giúp việc nhà; chủ động dọn dẹp giường ngủ, phòng riêng, chăm sóc chó... cũng như tự giác hoàn thành bài tập ở trường.
Báo chí Mỹ từng lan truyền một câu chuyện thú vị có thật, trong đó ông Barack Obama, để có thể dành nhiều thời gian với Sasha hơn, đã quyết định trở thành trợ lý huấn luyện viên cho đội bóng rổ trường trung học của con gái.

TIN LIÊN QUAN'Thiên thần' của nguyên thủ: 'Đệ nhất công chúa' nước Mỹ
'Malia đã sẵn sàng tung cánh, nhưng tôi thì chưa. Con bé là người bạn thân thiết, và tôi chắc chắn sẽ cảm thấy rất khó khăn khi không có nó kề bên', Tổng thống Barack Obama nói về cô gái lớn, 'đệ nhất công chúa' nước Mỹ.
Vốn nổi tiếng là tay chơi bóng rổ cừ khôi nên tất nhiên, Tổng thống Obama chẳng gặp khó khăn gì về chuyên môn khi đảm trách công việc đó. Tuy vậy, ông từng nhiều lần khiến cô con gái nhỏ phải nhăn mặt vì tỏ ra “quá hăng hái” khi phản đối các quyết định của trọng tài.
“Tôi hy vọng rằng sau này, Sasha sẽ nhìn lại những kỷ niệm thơ ấu và nhận ra chúng đã giúp nó xây dựng nhân cách, xa hơn nữa là hình thành như phương pháp nuôi dạy con cái, như thế nào. Ý nghĩa thật sự của việc làm cha mẹ chính ở đó - những khoảng khắc quý giá chúng ta dành cho các con, để rồi bản thân cảm thấy thật tự hào và phấn khích về tương lai”, ông Obama chia sẻ trên tạp chí People.
Tuy vậy, trong một bài phát biểu vào năm 2014 tại Đại học Malaya (thủ đô Kuala Lumpur, Malaysia), tổng thống Mỹ cho biết thực ra, điều khiến ông hối hận nhất trong cuộc đời là đã không thể dành nhiều thời gian hơn cho mẹ ruột, bà Stanley Ann Dunham, theo ABC News.



Ông Obama chụp ảnh cùng mẹ vào năm 1979 - ẢNH CHỤP MÀN HÌNH TRANG THE WOMEN'S EYES

“Có một khoảng thời gian mà tôi, có lẽ chừng 20 hay 30 tuổi, mải bận bịu với cuộc sống riêng đến mức không liên lạc, hỏi thăm và tâm sự với mẹ. Tôi nhận ra rằng hằng ngày, mình đã chẳng thèm dành thời gian quan tâm xem mẹ đang làm gì, nghĩ gì, dù bà chính là một phần quan trọng trong cuộc đời tôi”, ông Obama hối hận.
Bà Stanley Ann Dunham qua đời năm 1995 vì căn bệnh ung thư buồng trứng ở tuổi 52. Thời điểm đó, Barack Obama vẫn còn mới chỉ là chàng trai da màu 34 tuổi, thậm chí còn chưa bước chân vào chính trường Mỹ.
“Gia đình chính là nguồn cơn quan trọng nhất của hạnh phúc”, ông Obama phát biểu tại Đại học Malaya vào năm 2014, theo ABC News.

Hồng Trâm

8 phát biểu 'để đời' của Tổng thống Obama dành cho giới trẻ

Trước khi vươn tới chiếc ghế tổng thống Mỹ, ông Barack Obama đã phải trải qua tuổi trẻ rất cơ cực, bươn chải. Nhờ từng trải như vậy nên hầu hết các phát biểu của ông đều thực sự trở thành những bài học 'để đời' cho giới trẻ.
Ngoài thành công trong nhiệm vụ điều hành nước Mỹ suốt 2 nhiệm kỳ liên tiếp, Tổng thống Barack Obama còn là một người viết sách, nhà từ thiện nổi danh.
Quãng thời gian cơ cực mưu sinh qua đủ ngành nghề, từ cậu bé bán kem, tiếp tân, nhân viên bán hàng đến công nhân lao động, rồi sau này là luật sư, giảng viên đại học... đã giúp ông Barack Obama tích lũy được vô vàn kinh nghiệm sống quý báu. Từ đó, ông đúc kết thành những phát biểu ấn tượng, có khả năng gây ảnh hưởng, xúc động mạnh mẽ tới công chúng.
Theo kế hoạch, vị tổng thống da màu đầu tiên của nước Mỹ sẽ đến thăm hai thành phố lớn tại Việt Nam là Hà Nội và TP.HCM từ ngày 23 - 25.5.2016. Trong chuyến thăm này, ông Obama sẽ có cuộc gặp gỡ và phát biểu trước giới trẻ Việt Nam. Nhân dịp này, Thanh Niên điểm lại 8 phát biểu "để đời" của Tổng thống Obama dành cho giới trẻ.
1. “Chúng ta cần dẹp bỏ triệt để căn bệnh nghèo nàn về tham vọng, thực trạng khiến con người mong muốn được lái xe sang, diện quần áo đẹp, sắm nhà cao cửa rộng, nhưng hoàn toàn không sẵn sàng làm việc thật chăm chỉ để tự giành lấy chúng. Tất cả mọi người nên nỗ lực để có thể nhận ra toàn bộ tiềm năng thật sự của bản thân” - ông Barack Obama chia sẻ với tờ Daily Southtown vào ngày 19.2.2005.
2. “Sự thay đổi sẽ chẳng thể nào xảy ra nếu chúng ta chỉ biết trông chờ vào người khác hoặc thời điểm 'thích hợp hơn'. Chúng ta chính là yếu tố con người mà bản thân chờ đợi. Chúng ta chính là sự thay đổi mà bản thân hằng tìm kiếm”, ông Barack Obama phát biểu vào ngày 5.2.2008 trước đám đông người ủng hộ khi ông là thượng nghị sĩ trong cuộc đua đến chiếc ghế tổng thống Mỹ.
8 phát biểu 'để đời' của Tổng thống Obama dành cho giới trẻ - ảnh 2
Ông Obama phát biểu trong khuôn khổ chiến dịch chạy đua đến chiếc ghế tổng thống Mỹ vào năm 2008 - ẢNH: REUTERS
3. “Nếu bạn tin tưởng vào con đường mà bản thân đã lựa chọn và kiên trì theo đuổi nó, những kết quả tốt đẹp sẽ đến như một điều tất yếu”, ông Barack Obama phát biểu về vấn đề chủng tộc tại bang Philadelphia, trong khuôn khổ chiến dịch chạy đua đến vị trí tổng thống Mỹ, vào ngày 18.3.2008.
4. “Để nhận xét liệu rằng một quốc gia có thể phát triển hay không, hãy nhìn vào cách nó đối xử với phụ nữ. Nếu phụ nữ được giáo dục, được đối xử bình đẳng, đất nước đó sẽ hướng tới tương lai. Nhưng nếu phụ nữ bị đàn áp, bạo hành, tước đoạt cơ hội tiếp thu kiến thức, cả dân tộc đó sẽ trở nên chậm tiến”, ông Barack Obama trả lời phỏng vấn tạp chí Ladies’ Home Journal, số tháng 9.2008.
5. “Đây chính là thời điểm chúng ta cần hợp tác với nhau để cứu lấy trái đất. Hãy quyết tâm, đừng để lại cho thế hệ con cháu một hành tinh với mực nước biển dâng quá cao, nạn đói hoành hành, còn những cơn bão khủng khiếp thì tàn phá khắp nơi”, ông Obama phát biểu tại thủ đô Berlin (Đức) về chủ đề đối ngoại, hợp tác vào ngày 24.7.2008.
6. “Đối với nền kinh tế toàn cầu, nơi mà kiến thức chính được xem như kỹ năng quý giá nhất mà bạn có thể đem ra trao đổi, mua bán, thì một nền tảng giáo dục tốt không đơn thuần chỉ là con đường dẫn đến thành công. Nó trở thành điều kiện tiên quyết”, Tổng thống Barack Obama phát biểu lần đầu tiên trước Lưỡng viện Quốc hội Mỹ ngày 24.2.2009.
8 phát biểu 'để đời' của Tổng thống Obama dành cho giới trẻ - ảnh 4
Tổng thống Barack Obama phát biểu trước báo giới vào tháng 6.2011 - ẢNH: REUTERS
7. “Chúng ta có nghĩa vụ và trách nhiệm đầu tư cho học sinh, sinh viên cũng như hệ thống giáo dục. Chúng ta phải đảm bảo rằng những người đạt điểm số tốt, có tham vọng, ý chí dù nghèo khó, thiếu thốn vẫn thể tiếp cận được với nền giáo dục chất lượng cao”, Tổng thống Obama phát biểu vào tháng 4.2011.
8. “Tương lai sẽ tưởng thưởng xứng đáng cho những người biết phấn đấu. Tôi không có thời gian để cảm thấy thương tiếc hay có lỗi với bản thân. Tôi không có thời gian để phàn nàn. Tôi sẽ phấn đấu”, Tổng thống Barack Obama phát biểu trước đám đông 3.000 người tại Trung tâm hội nghị Washington vào ngày 24.9.2011, nhân lễ trao giải Phoenix thường niên của Tổ chức Nghị sĩ da màu (Congressional Black Caucus Foundation).
Hồng Trâm

Tổng thống Obama mê hoặc giới trẻ như thế nào?

Khi nói về hòa hợp, ông đan ngón tay lại. Nói về quyền tự do mưu cầu hạnh phúc, ông chém tay thật mạnh vào không khí. Suốt buổi trò chuyện, Tổng thống Obama làm chủ sân khấu, chiếm tình cảm khán giả trẻ và thu phục họ.
Khoảng 700 bạn trẻ có mặt tại GEM Center (số 8 Nguyễn Bỉnh Khiêm, phường Đa Kao, Quận 1) trưa 25.5, cũng như rất nhiều người theo dõi trực tiếp buổi trò chuyện qua mạng internet, chắc hẳn đã bị Tổng thống Mỹ Barack Obama “hạ gục”.
Khi nói về sự hòa hợp, ông Obama đan các ngón tay lại. Nói về quyền tự do mưu cầu hạnh phúc, ông chém tay thật mạnh vào không khí. Nói về sự quyết tâm, theo đuổi đam mê, ông gần như đấm 2 tay vào nhau nếu không vướng phải chiếc micro. Người ta thực sự thấy được rằng tại chính thời điểm đó, ông đang hòa mình vào câu trả lời, dồn mọi cảm xúc cá nhân để giải quyết các thắc mắc, vấn đề được đặt ra.
Đặc biệt, trong phần trả lời câu hỏi với khán giả có mặt tại hội trường, ông Obama đã phô diễn những “tuyệt kỹ bí mật” trong nghệ thuật giao tiếp, thuyết trình để hoàn toàn khiến người nghe chú ý, cảm thấy thích thú, quan tâm.
Mặc dù chẳng hề có sự chuẩn bị hay sắp đặt trước nào, Tổng thống Mỹ vẫn đủ khả năng kiểm soát dung lượng câu trả lời ở mức vừa đủ, bao gồm cả phần kể lại những câu chuyện của cá nhân ông hoặc lấy ví dụ từ thực tế nhằm minh họa, nhấn mạnh luận điểm. Không cần lê thê, dài dòng, dùng từ ngữ cao siêu nhưng Obama vẫn khiến người nghe thỏa mãn, cảm thấy vấn đề đặt ra đã được giải thích thỏa đáng.
Hơn nữa, ông còn gây ấn tượng mạnh sau khi chứng tỏ bản thân đã “chịu khó” tìm hiểu rất cặn kẽ về văn hóa Việt Nam. Chả thế mà, tuy là Tổng thống Mỹ nhưng ông Obama vẫn có thể nêu tên Trần Lập (thông qua bài hát Đường đến ngày vinh quang), và thậm chí cả Sơn Tùng MTP.
Tổng thống Obama mê hoặc giới trẻ như thế nào? - ảnh 2
Ông Obama nhiệt tình trả lời câu hỏi của các bạn trẻ - ẢNH: SƠN DUÂN
Tuy nhiên, nếu theo dõi toàn bộ cuộc “du hành” của ông Obama tại Việt Nam những ngày qua, chắc hẳn bạn sẽ không cảm thấy bất ngờ vì điều này. Đơn giản, ông biết cả Trịnh Công Sơn, Văn Cao, biết Truyện Kiều của Nguyễn Du, biết bài thơ thần Nam Quốc Sơn Hà của Lý Thường Kiệt...
Bên cạnh đó, ông rất chú trọng di chuyển, sử dụng ngôn ngữ cơ thể, đặc biệt là tay và mắt, để tạo ấn tượng tốt với mọi người, chứng tỏ bản thân đang hoàn toàn “đắm mình” vào cuộc trao đổi cùng hàng trăm bạn trẻ ở một đất nước xa lạ.
Khi nói về sự hòa hợp, ông Obama đan các ngón tay lại. Nói về quyền tự do mưu cầu hạnh phúc, ông chém tay thật mạnh vào không khí. Nói về sự quyết tâm, theo đuổi đam mê, ông gần như đấm hai tay vào nhau nếu không vướng phải chiếc micro. Người ta thực sự thấy được rằng tại chính thời điểm đó, ông đang hòa mình vào câu trả lời, dồn mọi cảm xúc cá nhân để giải quyết các thắc mắc, vấn đề được đặt ra.
 

[CLIP] Giới trẻ Việt háo hức gặp Tổng thống Obama - Thực hiện: TNO
Khi trả lời nội dung chính của câu hỏi, ông nhìn vào bạn trẻ đặt ra thắc mắc. Khi chứng minh luận điểm, ông đi quanh sân khấu, hoạt động liên tục. Khi suy nghĩ, ông nhắm mắt. 
Khi trả lời nội dung chính của câu hỏi, ông nhìn vào bạn trẻ đặt ra thắc mắc. Khi chứng minh luận điểm, ông đi quanh sân khấu, hoạt động liên tục. Khi suy nghĩ, ông nhắm mắt. Người ta có thấy những lời mà “tay tổng thống Mỹ” đang nói trên kia thực sự xuất phát từ tấm lòng, suy nghĩ của ông ta chứ không phải được viết sẵn ra bất cứ giấy tờ nào. Người ta cảm nhận được nguồn năng lượng tràn trề mà ông đang cố gắng truyền cho họ.
Bên cạnh đó, thân là người đứng đầu nước Mỹ nhưng ông Obama vẫn giữ phong thái thân thiện, gần gũi, vô cùng điềm đạm, chuyên nghiệp. Ông chú trọng từ những hành vi giao tiếp nhỏ nhất, từ những ngôn ngữ cơ thể khiến khán giả cảm thấy thoải mái.
Bây giờ tôi bắt đầu giao lưu với các bạn! À, tôi xin cởi áo vest để các bạn thấy chúng ta bình đẳng như nhau, không phân biệt giai cấp, địa vị. Đơn giản, các bạn hỏi, còn tôi trả lời. Tổng thống Obama bắt đầu cuộc trao đổi bằng những cử chỉ có ý nghĩa như thế.
Tổng thống Obama mê hoặc giới trẻ như thế nào? - ảnh 4

TIN LIÊN QUAN

8 phát biểu 'để đời' của Tổng thống Obama dành cho giới trẻ
Trước khi vươn tới chiếc ghế tổng thống Mỹ, ông Barack Obama đã phải trải qua tuổi trẻ rất cơ cực, bươn chải. Nhờ từng trải như vậy nên hầu hết các phát biểu của ông đều thực sự trở thành những bài học 'để đời' cho giới trẻ.
Bạn chưa có micro sao? Chờ một chút, tôi sẽ xuống ngay, và bạn có thể dùng chính micro của tôi để hỏi. Chúng ta là bạn, và chẳng ai hơn ai cả. Và thế là Tổng thống Mỹ đến và nói chuyện gần gũi với người hỏi.
Bạn là rapper à? Được thôi. Bạn có thể rap cho tôi nghe không? Tất nhiên bằng tiếng Việt, dù có thể ngay bây giờ, tôi sẽ không thể nào hiểu hết ý nghĩa của nó, nhưng tôi tôn trọng và yêu thích những gì bạn đang làm. Ông kích thích người dự khán tham gia một cách tự nhiên vào câu chuyện.
Tổng thống Obama không tự biến bản thân thành một bức tượng hay “cái máy nói” đơn thuần. Ông di chuyển liên tục, làm chủ sân khấu, chiếm lấy tình cảm của toàn bộ khán giả có mặt, mê hoặc và thu phục họ, hoạt động hết công suất dù ngay sau đó phải lên may bay để đến Nhật Bản dự Hội nghị thượng đỉnh G7.
 

[CLIP] Tổng thống Obama bắt tay tạm biệt giới trẻ Việt - Thực hiện: Thanh Niên
Có thể nói, ông Barack Obama không đơn thần chỉ đến tham gia cuộc giao lưu tại GEM Center sáng 25.5, mà ông đã tự đặt ra cho mình sứ mạng truyền cảm hứng, thắp ngọn lửa đam mê cho đông đảo người Việt Nam, đặc biệt đối với giới trẻ.
Kết quả là vị Tổng thống Mỹ thân thiện, đáng mến đã thành công rực rỡ.
Hồng Trâm